Hàng trúc mát rượi chạy theo lối đi, chiếc cầu ván bắc ngang lối mòn, dòng suối trong vắt, tiếng nhạc như vẳng lại từ xa khiến thực khách trùng lòng về một miền ký ức.
Trời Hà Nội bây giờ lạ thật, chẳng thể nào phân biệt nổi bốn mùa nữa. Đôi khi thấy nao lòng trước một bài hát mùa thu mà không tìm ra cảnh trí nào cho phù hợp, tôi lại giong xe, tìm đến với Café Nhớ…
Next Trang 1 trên tổng số 8 trang.